XXIII Sự Chết

Sẵn sàng luôn

Con chả còn sống bao lâu nữa : hãy xem mình đã sẵn sàng chưa ?

Con người hôm nay còn sống, mai đã biến mất.

Họ chết đi khuất mắt để rồi cũng phai lạt khỏi trí lòng.

Điên dại, cứng cỏi thay lòng người ! Chỉ biết nghĩ đến hiện tại mà không biết dự phòng tương lai !

Trong mọi hành động, mọi ý nghĩ, bạn hãy xử như thể con sẽ chết hôm nay.

Nếu lương tâm con trong trắng, con sẽ không sợ chết.

Thà tránh tội còn hơn trốn cái chết.

Hôm nay con chưa sẵn sàng, đến mai con sẵn sàng thế nào được ?

Mà ngày mai có gì là chắc; con có chắc con sẽ sống đến mai không ?

Sống lâu mà ít sửa mình, thì hỏi có ích chi ?

Trời ! Sống lâu vị tất đã giúp được ta đền bù, mà thường chỉ tăng thêm lỗi lầm !

Giá ta chỉ sống nghiêm chỉnh được ít là lấy một ngày chả hay lắm à ?

Nhiều người chỉ tính năm tháng đã trở lại, nhưng năm tháng đã giúp họ tu chỉnh ít quá !

Nếu chết là đáng sợ, biết đâu sống lâu lại không nguy hiểm hơn ?

Hạnh phúc cho người luôn nghĩ đến giờ chết và ngày ngày chuẩn bị sẵn sàng.

Đôi khi gặp người chết, con hãy nghĩ một ngày nào đó con cũng sẽ đi lối ấy.

Sáng thức dậy, con nên nghĩ con sẽ không sống đến sáng mai.

Hãy sẵn sàng luôn : Hãy sống thế nào để giờ chết không đến lúc con chưa sẵn sàng.

Nhiều người chết bất ưng không ngờ, “vì Con Người đến lúc không ai ngờ” (Lc. 12, 40)

Sống sao chết vậy

Giờ chết điểm, con sẽ bắt đầu xét đoán khác hẳn về đời sống dĩ vãng và sẽ hối hận hết chỗ nói, vì đã quá biếng lười và nhát gan.

Cố gắng có ngay lúc này điều mình muốn có khi hấp hối, mới là hạnh phúc và khôn ngoan.

Điều làm cho ta hy vọng sẽ được chết lành là ta đã hoàn toàn coi khinh thế tục, ước ao nồng nhiệt tiến đức, tôn trọng kỷ luật, thống hối đền bù, vâng lời mau mắn, hy sinh xả kỷ và nhẫn nhục chịu đựng tất cả những phản trắc vì lòng mến Chúa Kitô.

Con có thể làm được nhiều việc lành lúc còn khỏe. Khi lâm bệnh, chả biết có làm được gì không !

Chả mấy người chịu bệnh mà khá hơn cũng như chả mấy người thích ngao du mà nên thánh.

Đừng tin tưởng ở bạn bè, thân thuộc. Cũng đừng giãn việc phần rỗi lại lâu, vì người đời quên con chóng hơn con tưởng.

Thà tự liệu kỹ lưỡng cho mình ngay lúc này và sắm sẵn lấy đôi việc phúc thiện, còn hơn trông vào người khác giúp đỡ.

Nếu giờ đây con không tự liệu cho mình mai ngày lấy ai lo cho con ?

Giờ phút hiện tại là giờ phút vô giá : “Đây giờ cứu rỗi, đây thời cơ thuận tiện”.

Nhưng, ngán chưa ! Con đã không biết lợi dụng để lập công đáng thưởng !

Sẽ có lúc con chỉ ao ước được một ngày, một giờ để sám hối mà vị tất đã được !

Này, con thân yêu ! Nếu ngay từ lúc này con biết luôn luôn lo sợ và đề phòng cái chết, thì còn cái nguy, cái sợ nào con không thoát được ?

Con hãy cố gắng từ phút này sống tử tế, để giờ chết đến con chỉ vui mà không phải sợ.

Ngay từ lúc này, con hãy tập chết cho thế tục, để lúc đó con bắt đầu sống với Chúa Kitô.

Ngay từ lúc này, con phải tập khinh rẻ tất cả để lúc đó con được thong dong đến cùng Chúa Kitô.

Ngay từ lúc này, con hãy sửa mình phạt xác, để lúc đó con được hy vọng vững chắc.

Dọn mình chờ chết đến

Ôi ! Sao con ngây dại dám tưởng mình sống lâu, giữa lúc con không chắc sống được vững lấy một ngày ?

Biết bao người đã lầm, họ đã chết giữa lúc họ không ngờ !

Bao lần con nghe nói : người này phải dao đâm, người kia chết đuối, người khác từ trên cao ngã vỡ đầu, người này đang ăn mà chết, người khác đang chơi cũng lăn ra chết, người này chết thiêu, người kia bị chết chém, người này chết dịch, người kia bị trộm cướp sát hại.

Đó, cái chết là chung kết của mọi người “và cái sống của người đời vút qua như bóng” (Job.16,10; Ps 143, 4).

Ai sẽ nhớ đến con sau khi con chết ? Ai sẽ cầu cho con?

Con thân yêu ! Hãy làm, hãy làm ngay lúc này những gì con còn làm được, vì con không biết trước khi nào con sẽ chết.

Con cũng không thể biết trước được số phận của mình sau khi con chết.

Lúc còn thì giờ, con hãy tích góp cho con những của bất diệt.

Đừng nghĩ đến gì khác ngoài phần rỗi của con, hãy chuyên lo duy những việc thuộc về Chúa.

“Ngay từ lúc này, hãy lo tìm những bạn thân : hãy kính các Thánh và noi gương nhân đức các Ngài, để khi hòng lìa thế tục, các Ngài sẽ đón bạn vào lâu đài bất diệt” (Lc. 16, 9).

Sống trên đời, con hãy sống như người ngụ cư, như khách bộ hành, không màng chi của thế tục.

Hãy giữ lòng con đừng vương vấn và hãy nâng cao tâm hồn lên cùng Chúa, vì con không có “gia cư vững chắc trên đời” (Hebr. 13, 14).

Ngày ngày con hãy dâng kinh nguyện, thở than hòa cùng nước mắt sám hối, để khi lìa thế linh hồn con được may mắn bay thẳng lên cùng Chúa.

SUY NIỆM

Con hãy lại gần nơi đang cải táng và hãy nhìn xem một đống xương, một nắm tro tàn ! Tất cả di sản của những người thân yêu quá vãng của con chỉ có thế !

Nhìn vào nhà họ đã ở. Gia tài họ đã có người chiếm hữu và đang nhàn hưởng mà không hề nhớ đến họ : đó là cách đời báo ơn người quá cố !

Còn linh hồn họ ở đâu, bạn có biết không ? Họ đang ở nơi mà cuộc sống, mà hành vi họ xưa kia đã tậu cho họ!

Nếu họ đã sám hối, đã nhẫn nhục, đã đền bù... đã sống thánh thiện !

Nhưng... nếu họ đã bước theo dục vọng, giàu sang, đã tự táng tận !

Lạy Chúa ! Con biết chắc con sẽ chết, nhưng không biết sẽ chết lúc nào và cách nào ? Xin Chúa vì sự chết thánh thiện của Chúa, giúp con dọn dẹp sẵn sàng bằng cách trung tín với nghĩa vụ, với ơn Chúa, với kinh nguyện, siêng năng chịu các phép Bí tích sốt sắng. Chính những điều ấy sẽ yên ủi và bảo đảm cho con trong giờ chết.
Lạy Chúa ! Con sẵn sàng chờ giờ chết đến để mau được trút bỏ trần tục và kết hợp cùng Chúa ! Lạy Chúa, từ lúc này con xin phó thác hồn xác con trong tay Chúa !